Tôi và Lục Kim An vốn là thanh mai trúc mã, đã kết hôn được 5 năm.
Buổi tối hôm ấy, tôi ôm chặt lấy Lục Kim An từ sau lưng, dụi má vào gáy hắn: “Anh đã nói sẽ ở bên em vào ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta mà.”
Lục Kim An hôn lên mặt tôi, nhẹ nhàng nói: “Ừm.”
Trước khi lên máy bay, không hiểu sao hắn lại hơi lơ đãng.
Còn quay sang hỏi tôi: “Mình không đi nữa được không?”
“Cái gì?” Tôi đang bận tìm người hướng dẫn nên không nghe rõ.
Lục Kim An rũ mi, chạm lòng bàn tay lên má tôi: “Không có gì.”
Máy bay hạ cánh xuống đảo, gió biển khẽ lùa qua vừa dịu nhẹ vừa ấm áp nhưng sắc mặt Lục Kim An vẫn tái nhợt, hắn nói mình say máy bay rồi nhanh chóng quay về khách sạn. Tôi lo lắng cho hắn nên cũng chạy về theo.
Đẩy cửa ra, tôi thấy Lục Kim An không hề nghỉ ngơi mà đang đi tới đi lui, không ngừng gọi điện thoại, trên khuôn mặt hiện lên vẻ lạnh lùng hiếm thấy, đáng tiếc lại không có ai nhấc máy.
Tôi lo lắng hỏi han: “Có chuyện gì thế anh?”
Lục Kim An giật mình, vội vàng đặt điện thoại xuống, gượng cười nói với tôi: “Không có gì, phòng nhân sự có chút vấn đề ấy mà.”
Bình thường Lục Kim An vốn là một kẻ cuồng công việc, bao nhiêu năm trời chưa hề có lấy ngày nghỉ ngơi.
Có lần tôi hỏi Lục Kim An tại sao lại cố gắng làm việc chăm chỉ như vậy, hắn cọ vào mũi tôi đầy cưng chiều: “Để nuôi em đó, bé cưng.”
Tôi bước tới, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực hắn: “Đừng làm mệt quá nhé, em đau lòng đấy.”
Hắn mỉm cười ôm lấy tôi: “Được.”
Lúc đó tôi cũng không để ý giọng điệu cứng ngắc của hắn.
Tôi kéo Lục Kim An đi gọi món thịt nướng đặc sản ở đây, thịt được bưng ra vừa nóng hổi vừa thơm phức, nhưng hắn vẫn cứ chăm chú vào điện thoại khiến đồ ăn trong miệng tôi cũng trở nên nhạt thếch. Thế là tôi bá đạo cướp lấy điện thoại của hắn bỏ vào trong túi áo khoác của mình.
Lục Kim An dở khóc dở cười.
Tiệc nướng được tổ chức trong nhà, trước bàn còn có một cái TV LCD, trên TV đang phát tin tức giải trí mới nhất. Nữ MC nghiêm túc đưa tin: “Vào 9 giờ sáng nay, nữ minh tinh Lâm Đường được phát hiện đã t ử v ong tại nhà riêng. Nguyên nhân được xác định là do trầm cảm nặng dẫn đến dùng thuốc quá liều, hiện đã loại trừ khả năng đây là một vụ án gi ết người.”
“Lâm Đường trước khi tự s át đã để lại một dòng thư tuyệt mệnh với nội dung: [Nếu kiếp sau em có thể được làm vợ của anh thì thật tốt quá.]”
“Như chúng ta đã biết, trước giờ nữ minh tinh Lâm Đường chưa hề lập gia đình, cô ấy đã cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp diễn xuất, bây giờ lại bởi vì tình yêu mà …”
“Lạch cạch”, đôi đũa trong tay Lục Kim An rơi xuống sàn gỗ, phát ra một âm thanh nặng nề.
Tôi nhìn Lục Kim An, phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt đen láy run rẩy kịch liệt, đôi môi trắng bệch khẽ lẩm bẩm nhưng không thốt lên nổi một lời.
Tôi chưa bao giờ thấy một Lục Kim An trước giờ luôn tỉnh táo và điềm tĩnh lại có biểu cảm như vậy.
Một lúc sau, hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hơi mím môi, nói: “Không sao đâu, anh chỉ hơi choáng một tí thôi.”
Sau đó hắn vẫn như bình thường, thậm chí còn cùng tôi lên du thuyền, cùng tôi đi dạo trên cánh đồng hoa oải hương.
Tôi mải đắm chìm trong hạnh phúc nên không hề để ý đến sự chán nản, tuyệt vọng ẩn sâu trong mắt hắn.
Đến nửa đêm, tôi đang say giấc thì giật mình tỉnh dậy vì nghe thấy tiếng nước chảy bất thường.
Tôi đứng dậy mở cửa phòng tắm ra.
Để rồi choáng váng trước những gì bản thân phải chứng kiến.
Lục Kim An nằm ngửa trong bồn tắm chứa đầy nước, m áu từ cổ tay trái chảy ra nhuộm đỏ cả bồn tắm, trên tay phải của hắn vẫn đang cầm một con dao dính máu.
Tôi bật khóc định chạy đến vớt Lục Kim An lên, nhưng hắn chỉ còn lại chút hơi tàn, tuy giọng nói thì nhỏ như muỗi kêu nhưng lời nói lại vô cùng chói tai: “Lâm Đường, anh yêu em.”
2
Câu nói này cứ lởn vởn trong đầu tôi, đến tận khi xe cứu thương và các nhân viên y tế vội vàng đưa Lục Kim An đi, tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Tôi như cái x ác không hồn ngồi đợi suốt đêm bên ngoài phòng cấp cứu.
Đèn trong phòng mổ vụt tắt, bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang và nói với tôi đầy tiếc nuối:
“Xin lỗi cô, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Chân tôi mềm nhũn, lảo đảo hai bước rồi ngã nhào xuống đất.
Trong lòng ngoại trừ cảm giác đau buồn còn có chút bối rối.
Trước lúc lên xe cứu thương đến bệnh viện, tôi đã nhìn thấy lá thư bên cạnh Lục Kim An bị gió thổi bay xuống đất.
Trên đó ghi lại những cảm xúc mãnh liệt và thầm kín nhất của hắn: “Được, anh đến với em đây”.
Trái tim tôi như bị sáu từ này đánh nát, những giọt nước mắt hoài nghi nhanh chóng trào ra.
Hồi học trung học, Lâm Đường chính là mối tình đầu của Lục Kim An.
Nhưng bao nhiêu năm trời chúng tôi ở bên nhau, cô ta chưa từng xuất hiện lấy một lần.
Trong khi chờ phẫu thuật, tôi lấy từ trong túi áo khoác ra chiếc điện thoại mà cả buổi hôm nay Lục Kim An không rời mắt khỏi.
Toàn thân tôi run rẩy kịch liệt, đến cả cầm điện thoại cũng không vững.
Mở khóa điện thoại, lúc này tôi mới biết những cuộc gọi cho quản lý chi nhánh mà hắn nói thực chất đều dành cho một người khác.
Người đó được hắn ghi chú là “Bé ngoan.”
Tôi như nghẹt thở trước xưng hô này.
Chỉ mười phút trước khi chúng tôi lên máy bay, “Bé ngoan” đã gửi cho Lục Kim An những tin nhắn cuối cùng:
[Em thực sự mệt mỏi lắm rồi, cuối cùng vẫn không thể chịu được việc anh đã về bên người khác.]
[Chúc vợ chồng anh hạnh phúc. Hẹn gặp lại anh ở kiếp sau.]
Một giây tiếp theo, Lục Kim An trả lời, ngữ điệu vô cùng lo lắng:
[Em làm sao vậy?]
[Đừng dọa anh Lâm Đường!]
[Anh thua rồi được chứ? Anh sẽ ly hôn với cô ta mà!]
Nhưng Lâm Đường không trả lời nữa.
Trái tim tôi như bị cậu nói “Anh sẽ ly hôn với cô ta” của Lục Kim An cắt ra thành từng mảnh, nỗi đau âm ỉ lan ra khắp tứ chi.
Tôi nhớ đến hành động bất thường của Lục Kim An trên máy bay, hắn đeo tai nghe nghe nhạc nhưng lông mày lại nhíu chặt, bộ dạng đứng ngồi không yên.
Điện thoại lưu lại vài trang lịch sử cuộc gọi không nhận, đều là do người luôn lạnh lùng xa cách như Lục Kim An kiên trì gọi đi gọi lại.
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn là người lý trí kiên định, chưa bao giờ tôi trông thấy hắn mất bình tĩnh như thế này.
Và bây giờ, hắn đã bỏ tôi đi theo “Bé ngoan” của mình.