7
Trong lớp lại đến dịp đổi chỗ, Lâm Đương nhân cơ hội này xin giáo viên chủ nhiệm được ngồi cùng bàn với Lục Kim An, chủ nhiệm lớp hỏi tôi, tôi đồng ý.
Không ít bạn nữ nghe thấy vậy thì chạy tới bảo tôi khờ khạo, để cho Lâm Đường có cơ hội làm tu hú chiếm tổ khách.
Cây bút trong tay tôi nguệch ngoạc trên giấy, không thèm để ý: “Không sao cả, thứ gì có thể bị người khác dễ dàng cướp lấy thì ngay từ đầu đã không phải là của tớ.”
Lục Kim An ngồi trước mặt tôi nghe vậy thì tay cầm bút bỗng khựng lại, cả ngày hôm đó mặt hắn cứ xụ xuống.
Sau giờ học, Lâm Đường, người luôn líu rít ồn ào suốt cả buổi học lại bắt đầu hỏi bài.
Tâm tình Lục Kim An vốn đã không tốt, hắn khó chịu đặt bút xuống, cau mày nói: “Tôi nhớ câu học giỏi lắm mà? Sao câu này mà cũng phải đi hỏi tôi?”
Lâm Đường xấu hổ cắn môi dưới: “Nhưng… tớ đâu phải là người đầu tiên hỏi cậu câu này đâu…”
Cô ta ám chỉ nhìn tôi một cái.
Tôi nhướng mày giơ bài kiểm tra đầy dấu tích đỏ lên.
Lâm Đường không cam lòng, bĩu môi phản bác: “Đại tiểu thư mặc toàn hàng hiệu cao cấp như cậu chắc chắn cũng được học toàn thầy cô giỏi, được điểm như vậy thì có gì đâu.”
Lục Kim An đang phụng phịu, nghe vậy thì sắc mặt càng lạnh đi, hắn nói thẳng: “Tránh ra, sau này đừng làm phiền tôi!”
Lâm Đường không ngờ Lục Kim An lại đối xử với cô ta như vậy, hai mắt lập tức rưng rưng, giậm chân tức giận bỏ đi.
Lục Kim An sắc mặt âm trầm, cả người buồn bực, không biết là đang tức ai.
Hắn tức tối cúi đầu vào bài tập, tiếng bút nghiến trên giấy phát ra âm thanh xoèn xoẹt.
Trời đang vào giữa hè, trong lớp vắng tanh, chiếc quạt trên đầu Lục Kim An kêu cọt kẹt, cánh quạt chuyển động khẽ thổi lên mái tóc hắn.
“Lục Kim An.”
Đã một thời gian dài không nói chuyện với hắn, hôm nay tôi chủ động bắt chuyện lại.
Lục Kim An có vẻ vô cùng ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời đầy hy vọng, y như một chú cún bị bỏ rơi được chủ nhân đón về.
Môi tôi khẽ mở, lộ ra một nụ cười không rõ buồn vui.
“Nói cho cậu nghe một bí mật, sau này Lâm Đường sẽ là vợ tương lai của cậu đấy.”
“Tôi khuyên cậu nên đối xử tốt với cô ấy vào, tránh sau này lại hối hận
8
Hiếm khi thấy Lục Kim An tức giận như vậy, hắn như con thú đang nổi điên, cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ lại.
Hắn đứng dậy, vò tờ giấy thành một cục, siết chặt trong tay: Cậu không cần phải đẩy tôi sang cho người khác, tôi không phải là đồ vật.”
Kiếp trước sau khi kết hôn cũng từng có một lần tôi chọc cho hắn tức giận như vậy, lúc ấy tôi lỡ buột mồm nói: “Nếu anh không chịu được thì còn kết hôn với em làm gì!”
Khi đó Lục Kim An nghe xong thì cũng phản ứng như thế này, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ phẫn nộ, hoài nghi cùng tổn thương sâu sắc.
Hắn ôm tôi thật chặt, thân mình cao lớn, phóng khoáng vậy mà lại run rẩy dữ dội.
“Đừng nói những lời như vậy, đừng rời xa anh, Dao Dao.”
Thanh âm của Lục Kim An năm hai mươi tám tuổi như vỡ vụn, cũng bất lực và sợ hãi như cậu bé mười sáu tuổi năm ấy chạy đến gặp tôi khi biết tin gia đình mình vừa phá sản sau một đêm.
Diễn xuất của Lục Kim An chân thật đến mức ngay cả khi hắn đã đi rồi, dù bằng chứng đã bày hết ra trước mặt, tôi vẫn không chấp nhận nổi sự thật rằng bao nhiêu năm qua người hắn yêu vẫn là Lâm Đường.
9
Sau chuyện ngày hôm đó, tôi và Lục Kim An không còn nói chuyện với nhau nữa.
Tôi hạnh phúc vì cuối cùng cũng được bình yên.
Khiêu khích tôi gần như trở thành thú vui hàng ngày của Lâm Đường.
Cô ta gửi cho tôi vô số ảnh chụp chung của mình và Lục Kim An.
Ví dụ như ảnh bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh của Lục Kim An đang bao phủ lấy bàn tay nhỏ xinh của Lâm Đường, hai bàn tay quấn quít lấy nhau trông cực kì mập mờ.
Hay ảnh Lục Kim An chép bài cho Lâm Đường – người mới chuyển trường đến nên có hơi không theo kịp chương trình.
Tường tận chi tiết đến độ vượt qua cả mấy cuốn giáo trình mà tôi đang học bù.
Còn có cả ảnh Lục Kim An đưa cô ta đi ngắm mặt trời mọc, hắn mệt mỏi ngủ thiếp trên bờ vai của Lâm Đường, khuôn mặt tuấn tú rực sáng trong ánh ban mai.
Có vẻ như cô ta đã xem mấy bức ảnh trên tường nhà của tôi, nên cố tình làm lại y hệt vậy với Lục Kim An.
Kiếp trước Lâm Đường cũng gửi cho tôi những bức ảnh này.
Tôi đã tức giận tới mức cầm theo điện thoại di động đi qua cho cô ta hai cái bạt tai.
Cũng vì chuyện này mà Lục Kim An cho rằng tôi vô lý, cố tình nhắm vào Lâm Đường.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi rời khỏi căn biệt thự của mình đến sống cùng Lục Kim An trong căn nhà trọ nhỏ đầy rêu. Có nhiều hôm hắn vấp ngã, kiệt sức nép vào bên cạnh tôi để sưởi ấm.
Tôi nghịch ngón tay của Lục Kim An, nói: “Sau này khi anh thành công, chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới, đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ nhé!”
Hắn véo mũi tôi, hứa hẹn đến lúc đó sẽ bỏ mọi thứ mà đi cùng tôi.
Nhưng công ty càng ngày càng phát triển, lúc đạt đến thời kỳ đỉnh cao thì hắn quyết định bán cổ phần, rút vốn đầu tư vào một doanh nghiệp có triển vong hơn làm CTO.
Tiền vẫn còn đó nhưng những lời hứa hẹn thì không còn được nhắc tới nữa.
Bây giờ nhìn những tấm ảnh của hai người họ, trong lòng tôi đã không còn cảm xúc gì cả.
Tôi đăng hết ảnh lên tường nhà mình.
Đi kèm với một dòng caption ngắn gọn: [Chúc trăm năm hạnh phúc]
Tôi thẳng thắn đăng lên, không chặn bất kỳ ai.
Chẳng bao lâu sau, dưới phần bình luận đã tràn ngập những dấu chấm hỏi.
Một lúc lâu sau thấy Lục Kim An bình luận một chữ: [Được.]
Từ hôm đó, mọi người đều tin rằng tôi và Lục Kim An đã xé rách mặt nhau, tai tôi cuối cùng cũng được thanh tĩnh.
Chủ nhiệm lớp biết được chuyện này thì vô cùng cảm động, ông ấy còn kéo tôi đến văn phòng để ân cần hỏi han, phấn khích đến độ nước miếng văng tứ tung. Ông nói cuối cùng tôi cũng không còn tập trung vào Lục Kim An nữa, nếu cứ không ngừng cố gắng tiến bộ như vậy nữa thì nhất định sẽ đạt được kết quả cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới!