14
Ngày thi thử thứ ba, Lục Kim An đột nhiên biến mất.
Tất cả giáo viên đi tìm hắn muốn điên lên rồi, liên lạc với phụ huynh, đến thẳng nhà hắn cũng không tìm thấy.
Mãi đến khi kết thúc hai ngày thi thử sau đó nữa, Lục Kim An vẫn bặt vô âm tín.
Tôi mệt mỏi đi bộ về nhà, gần đến nơi thì thấy một gã đàn ông mặc đồ đen đang đứng trước cửa nhà mình.
Dây thần kinh nhạy cảm căng lên, tôi nắm chặt lấy chuông báo động tự vệ trong tay.
“Dao Dao.”
Là Lục Kim An, hắn gầy đến mức tôi suýt không nhận ra, giọng hắn ngấp ngửng, xen lẫn chút tuyệt vọng.
Hắn lao tới ôm lấy tôi, cả người run rẩy dữ dội.
Cái cảm giác này giống hệt như khi ở bên Lục Kim An kiếp trước.
Lục Kim An lẩm bẩm:
“Tớ mơ một giấc mơ rất dài rất dài, dài đến độ khiến tớ sợ hãi.”
“Tớ mơ thấy chúng ta ở bên nhau, sau đó kết hôn.”
“Bởi vì Lâm Đường mà tớ ra đi ngay trong ngày kỉ niệm cưới, bỏ lại cậu một mình giữa giông bão.”
Hắn nói thật chậm rãi, như thể đang mô tả một cơn ác mộng mà bản thân sẽ không bao giờ tỉnh dậy.
“Tớ nhìn thấy axit ăn mòn khuôn mặt cậu, thấy cậu ngã xuống hét lên đau đớn, mà bên cạnh còn có… tro cốt của tớ.”
“Mọi người xung quanh đều chế nhạo cậu, không một ai chịu đứng ra giúp.”
“Cậu vốn thích chưng diện, lại còn sợ đau. Lúc bị axit tạt vào người, hẳn là cậu đã đau đớn lắm.”
Giọng hắn khàn đặc, âm thanh gần như nghẹn ngào: “Tớ mơ thấy cuối cùng cậu được người ta đưa đến bệnh viện. Cậu không thể chấp nhận được khuôn mặt biến dạng của mình, mùa xuân năm đó n/h/ả/y lầu t/ự s/á/t.”
“Tớ không tin.” Đôi mắt Lục Kim An không thể kìm nổi nước mắt, hắn bật khóc: “Những điều này không phải là sự thật đúng không?”
Hắn yếu ớt nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu, cố gắng mong chờ một lời phủ định từ tôi.
Nhưng tôi cười lạnh, cố đè nén sự bất bình và không cam tâm đang dâng lên trong lòng: “Tất cả đều là sự thật.”
Lục Kim An không thể tin nổi, hắn loạng choạng hai bước, quỳ xuống trước mặt tôi, sống lưng đã từng kiêu ngạo thẳng đứng nay uốn cong như bị người ta đánh gãy.
Hắn vùi mặt vào tay, nước mắt chậm rãi chảy dọc theo ngón tay, dần dần phát ra tiếng thút thít.
“Anh…anh xin lỗi.”
Lục Kim An như thể phát điên rồi, hắn bắt đầu nói năng bừa bãi:
“Sau khi ch ết, anh biến thành linh hồn, nhìn thấy Lâm Đường không hề có mệnh hệ gì. Vì cô ta đắc tội với người ta nên mới bày trò giả ch ết để chạy trốn, nhân lúc mưu kế thành công mỹ mãn, cố ý gửi tin nhắn cho anh.”
“Sao anh lại ngu ngốc như thế…”
“Chúng ta kết hôn năm nay, hạnh phúc như thế, sang năm còn định sinh một bé con.”
Gương mặt hắn vặn vẹo: “Là anh đã phá hủy tất cả mọi thứ.”
Lục Kim An đã không còn phân biệt được đâu là kiếp trước và kiếp này nữa, hắn bắt đầu rơi vào trạng thái điên loạn.
Trong lòng tôi không có cảm giác gì, nhìn thấy hắn ta chật vật như vậy, bản thân chỉ thấy buồn cười.
Tôi mặc kệ Lục Kim An vẫn quỳ ở đó nức nở sám hối, rảo bước rời đi mà không ngoảnh lại một lần.
15
Lục Kim An và Lâm Đường đã hoàn toàn chia tay.
Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến gần, vài tờ giấy thi quyết định kết quả ba năm học tập, cây bút trong tay tôi lướt đi không ngừng nghỉ, vẽ nên cái kết mỹ mãn cho cả ba năm học.
Thành tích của Lục Kim An thất thường, điểm số khó khăn lắm mới đủ vào đại học, hắn bị các thầy cô coi là tấm gương tiêu cực.
Lâm Đường cũng giống kiếp trước, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô ta chọn từ bỏ việc học đại học, đơn thương độc mã gia nhập giới giải trí.
Còn tôi, người ban đầu ít được người khác coi trọng nhất lại trở thành chú ngựa ô của trường.
Điểm số thậm chí còn đủ vào đại học A.
Lúc biết điểm, bố mẹ tôi mừng phát điên, không ngừng khen tôi giỏi.
Trong nhà tổ chức một bữa tiệc lớn, họ hàng hớn hở đến chúc mừng.
Lục Kim An gửi tin nhắn cẩn thận hỏi đi hỏi lại tôi định nộp nguyện vọng vào đâu, có phải là đại học A hay không.
Tôi đoán hắn muốn nộp đơn vào trường cùng thành phố với tôi.
Lúc thông báo nhập học được gửi tới, tôi đã được nhận vào đại học W, học chuyên ngành mà tôi luôn ao ước, cách trường đại học nơi Lục Kim An nộp đơn đúng 2.000 km.
Cuộc sống quá ngắn ngủi và khó lường, tôi muốn được học thêm nhiều điều nữa.
Cứ nghĩ bản thân sẽ được bình yên, ai ngờ ngay tháng đầu tiên lên học đại học, tôi đã thấy Lục Kim An đứng dưới ký túc xá.
Người hắn lấm lem bùn đất, khuôn mặt đầy mệt mỏi sau chuyến hành trình dài.
“Dao Dao, anh xin lỗi.”
Hắn kiên định nhìn tôi với ánh mắt cầu xin.
“Trước đây anh nhớ mong Lâm Đường đến như vậy là vì cảm thấy có lỗi với cô ta.”
“Anh áy náy, cho rằng do mình khen Lâm Đường xinh đẹp ăn ảnh nên cô ta mới chọn trở thành ngôi sao. Không ngờ lại bị cảm giác áy náy với cô ta nuốt chửng nên mới…”
“Cho đến giờ anh mới nhận ra rằng người anh yêu vẫn luôn là em.”
“Anh nhớ lại tất cả là để chuộc lỗi.”
Tôi nhìn vẻ mặt đau khổ của Lục Kim An, trông hắn tuyệt vọng không thua gì ngày tôi tận mắt nhìn thấy hắn t/ự s/á/t.
Tôi cong môi nói: “Tôi đã xem tin nhắn trong điện thoại của anh.”
Sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt.
“Anh nói với Lâm Đường, anh nhận thua để cô ta đừng ch ết, còn muốn ly hôn với tôi.”
“Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng mỗi giây mỗi phút anh đều nhớ đến Lâm Đường.”
“Chúng ta hoạn nạn đỡ đần nhau bao nhiêu năm, vậy mà đúng ngày kỉ niệm cưới anh để tôi tận mắt nhìn thấy thi th ể của chồng mình?”
Cuối cùng, tôi nhẹ nhàng nói với giọng chán ghét: “Cút, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Bạn cùng phòng của tôi nói nhìn thấy một người đàn ông đứng bất động ở dưới kí túc xá suốt đêm.
Giống như một pho tượng đá.
16
Tôi cứ nghĩ Lục Kim An sẽ bỏ cuộc, không ngờ mỗi tháng hắn đều vượt hai ngàn dặm đến gặp tôi.
Hắn không dám làm phiền tôi, chỉ đứng từ xa nhìn tôi một chút rồi bỏ đi.
Mỗi lần Lục Kim An tới đều sẽ để lại một món quà.
Đôi khi là hoa hồng, đôi khi là vòng tay đính cườm đầy màu sắc, hoặc là mấy món đồ lưu niệm từ khắp nơi trên thế giới.
Những gì kiếp trước đến trễ, kiếp này cuối cùng cũng nhận được.
Nhưng tôi vứt hết, không giữ lại một cái nào.
Cuộc đời tôi không cần chúng nữa.
Mãi đến lần thứ mười nhận quà, nhìn bóng lưng cô đơn của Lục Kim An, tôi mới gọi hắn lại.
Đôi mắt lạnh lùng hơn cả đêm đen của hắn chợt lóe lên một chút ánh sáng, nhưng ngay sau đó liền bị lời nói của tôi dập tắt hoàn toàn.
“Đừng tới đây nữa, mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều gặp ác mộng.”
Ác mộng gì? Không cần nói cũng biết.
Khuôn mặt Lục Kim An trắng bệch, con ngươi lại trở về màu đen không thấy đáy.
Một lúc sau, hắn mới cô đơn trả lời: “Được.”
Lục Kim An giữ lời hứa, không bao giờ xuất hiện nữa.
Nhưng hắn vẫn nhất quyết năm nào cũng chúc tôi sinh nhật vui vẻ.
“Chúc Giang Thiên Dao sinh nhật vui vẻ, tương lai gặp nhiều may mắn.”
Cho đến khi tôi ba mươi tuổi, những tin nhắn chúc phúc hàng năm vẫn luôn được gửi đến điện thoại di động của tôi đúng giờ.
Vào ngày cưới của tôi năm ba mươi tuổi, Lục Kim An bị t/r/ầ/m c/ả/m nhảy từ sân thượng của bệnh viện xuống.
Một lá thư lạ được gửi đến cho tôi, có nội dung:
“Kiếp này anh sẽ đền bù tất cả cho em.”
Lại một mùa thu nữa, một chiếc lá sung rơi vào lòng bàn tay tôi.
Tôi dịu giọng, âm thanh nhẹ nhàng như một làn gió.
“Tạm biệt.”
“Hẹn không bao giờ gặp lại.”
-Hoàn chính văn-