5
Nghe tôi nói xong, tay cầm bài tập của Lục Kim An hơi khựng lại, sau đó cảm xúc trong mắt hắn dịu xuống, giọng điệu ôn hòa:
“Đừng làm loạn nữa, giờ lên 12 rồi, tớ không dạy kèm cho cậu nữa thì ai dạy?”
“Cậu không vui vì hôm qua tớ nói chỉ xem cậu như em gái à?”
Đúng vậy, năm mười tám tuổi Lục Kim An đã phát hiện ra tình yêu tôi dành cho hắn, thế mà hôm qua hắn lại đứng ở góc cầu thang nói rằng hắn chỉ xem tôi như là em gái mà thôi.
Hắn vươn tay muốn xoa đầu tôi an ủi, đôi lông mày nghiêm nghị thoáng chút chiều chuộng, dối trá đến mức khiến tôi mắc ói.
Tôi hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào tôi.”
Mu bàn tay trắng trẻo của hắn bị tôi đập cho đỏ ửng.
Sắc mặt Lục Kim An cứng đờ.
Đột nhiên bên ngoài hành lang vang lên tiếng ồn ào, các bạn cùng lớp đang đùa giỡn bất thình lình chạy về phía văn phòng.
Tôi nghe có người hào hứng hét lên: “Có gái xinh mới chuyển vào lớp chúng ta!”
Xem lại lịch, đúng là ngày hôm nay.
Bên ngoài văn phòng của thầy cô, đám bạn học cùng lớp đang cố nghển cổ để nhìn vào bên trong.
Họ nhìn chằm chằm vào Lâm Đường bên trong đó, âm thanh cảm thán cứ vô thức mà vang lên.
Không vì gì cả, chỉ vì cô ta thực sự rất đẹp.
Lâm Đường có dáng người mảnh khảnh cùng khuôn mặt trái xoan, lại thêm đôi mắt to tròn trong veo và mái tóc xoăn nhẹ mềm mại buông xuống vai khiến ai nhìn thấy cũng không kìm được khao khát che chở mãnh liệt.
Kiếp trước cô ta cũng dựa vào khuôn mặt này mà tiến vào giới giải trí, trở thành nữ minh tinh được yêu thích, thậm chí còn chiếm được trái tim của Lục Kim An.
“Lâm Đường và Giang Thiên Dao hình như hơi giống nhau, cậu thấy ai đẹp hơn?”
“Đương nhiên là Lâm Đường rồi. Cậu ấy là quán quân trong cuộc thi người mẫu đấy.Đã đẹp lại còn học giỏi, Giang Thiên Dao lấy gì mà so được với người ta?”
Cuộc thảo luận đám bạn cứ thế tiếp tục, nụ cười trong mắt Lâm Đường ngày càng rõ ràng.
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh tôi: “Tôi thấy Dao Dao đẹp hơn.”
Tôi nghiêng đầu, Lục Kim An không chút để ý mà khẳng định.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn hắn, kể cả Lâm Đường đang ở trong văn phòng cũng nghe rõ.
Lâm Đường oán hận liếc nhìn tôi một cái, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Sau đó, cô ta chú ý tới Lục Kim An nổi bật, như hạc trong bầy gà giữa đám học sinh, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ thích thú, cắn lấy môi dưới có vẻ như không quá thích tôi.
Lục Kim An bình tĩnh nói: “Tôi chỉ cảm thấy thanh mai của tôi là tốt nhất.”
Tôi ngước mắt nhìn hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt của thiếu niên.
Nhưng, đây chẳng qua cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Trên mặt tôi nở một nụ cười ngọt ngào, quay sang nói với Lâm Đường: “Bạn học, cậu ta nói dối đấy. Cậu ta thích nhất là những người như cậu đó.”
Thích đến mức có thể vì tình yêu mà tự s át, thích đến mức có thể can tâm vứt bỏ mọi cố gắng của bản thân.
Tôi mặc kệ Lục Kim An, quay người rời đi.
Không hề để ý đến phản ứng kinh ngạc há hốc mồm của mọi người xung quanh.
6
Những ngày tiếp theo, tôi liên tục từ chối yêu cầu dạy kèm của Lục Kim An.
Lâm Đường công khai tuyên chiến với tôi, mới ngày đầu tiên mà cô ta đã vô tư tỏ tình với Lục Kim An: “Lục Kim An, em thích anh!”
Cũng giống như kiếp trước, cô ta gửi cho tôi mấy tin nhắn: [Mặc dù mới chuyển đến nhưng tôi sẽ không nhường đâu.]
Tôi bình tĩnh trả lời: [Tùy cậu.]
Kiếp trước tôi đã trả lời thế nào nhỉ?
Giang Thiên Dao mười tám tuổi vô cùng kiêu ngạo đáp lại: [Lục Kim An là của tôi, cậu sẽ không bao giờ cướp được anh ấy đâu!]
Lúc ấy tôi có bao nhiêu tự tin, để rồi nhìn Lâm Đường tay trong tay với Lục Kim An mà chỉ biết trốn dưới cầu thang khóc cạn nước mắt.
Chuyện Lâm Đường công khai quyết chiến khiến bầu không khí trong lớp trở nên vô cùng vi diệu, ánh mắt dò xét của cả lớp cứ đảo quanh ba người chúng tôi.
Tôi không thèm quan tâm đến bọn họ, hàng ngày lên lớp cũng không ngủ gật nữa mà bắt đầu nghiêm túc ghi chép bài vở, cuối tuần lại đến lớp dạy kèm một một, nỗ lực chăm chỉ học tập.
Mọi người trong lớp đoán già đoán non rằng tôi đã đổi tính, những giọng nói bảo tôi cố tình lạt mềm buộc chặt với Lục Kim An cũng dần biến mất.
Cứ đến giờ tan học là tôi lập tức đeo cặp đi thẳng đến thư viện, dù có vô tình đụng phải Lục Kim An cũng nhanh chóng tránh đi.
Lục Kim An cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn bắt lấy cánh tay tôi không cho đi tiếp, tổn thương nói: “Rốt cuộc tớ đã làm gì sai mà cậu luôn trốn tránh tớ?”
Lục Kim An của niên thiếu khác hoàn toàn với Lục Kim An của sau khi kết hôn, Lục Kim An bây giờ đang vò đầu bứt tai không hiểu tại sao tôi lại tức giận, cái giống nhau là cả hai đều không yêu tôi nhưng vẫn cứ giả bộ là yêu.
Tôi từ từ gỡ tay mình ra.
Sự im lặng của tôi trong mắt Lục Kim An có vẻ như đã khiến hắn nghĩ tôi đã nhượng bộ. Hắn thở dài rồi nói:
“Mấy lời của học sinh chuyển trường đó nói khiến cậu không vui phải không?”
“Cậu cũng không còn là con nít nữa rồi, đừng trốn tránh tớ chỉ vì lời nói của người khác được không?”
“Lục Kim An!”
Hắn đang nói dở thì bị cắt ngang, Lâm Đường từ xa chạy tới, trên chóp mũi vẫn còn vương chút mồ hôi, cong mắt nhìn hắn:
“Kim An, sao cậu tới thư viện mà không nói cho tớ biết?”
“Cậu đã nếm thử bánh quy tớ làm chưa? Có ngon không? Là vị việt quất cậu thích nhất đấy.”
Lâm Đường lảm nhảm một đống, tình yêu bồng bột không thể che giấu nổi.
Lục Kim An cau mày nhìn cô ta, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Chưa ăn, vứt rồi.”
Lâm Đường lập tức ấm ức thu lại biểu cảm, nhưng ngay sau đó đã lập tức khôi phục lại sự vui vẻ tươi sáng, tự cô ta nói: “Không sao, chắc chắn là do tớ làm chưa ngon, lần sau tớ sẽ cố gắng hơn!”
Đôi mắt của thiếu nữ lấp lánh như ánh sao, như thể thế giới của cô ấy chỉ toàn là Lục Kim An.
Lục Kim An cũng giật mình, ngay sau đó mất tự nhiên mà nghiêng đầu, tôi thấy đôi tai hắn dần dần đỏ lên.
Bây giờ nhìn lại, Lâm Đường thực sự rất giống tôi, nhiệt tình giống nhau, muốn thì phải có được dù bất cứ giá nào cũng giống nhau.
Tôi cụp mắt nói: “Hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi trước.”
Lục Kim An thấy vậy thì vô thức muốn đuổi theo.
Lại bị Lâm Đường nắm lấy cánh tay làm nũng: “Kim An, bài tập hôm nay khó quá tớ không biết làm, cậu chỉ tớ đi.”