10
Lục Kim An dần mở lòng với Lâm Đường.
Hiếm khi tiết thể dục không bị chiếm dụng mà được chơi thỏa thích, Lâm Đường lại bị té, vừa nghe thấy cô ta kêu đau, Lục Kim An đã vội vàng chạy tới đỡ Lâm Đường dậy, nói bằng giọng cáu kỉnh: “Cậu ngốc à, sao lại bất cẩn thế?”
Lâm Đường nằm ngủ trên bàn học, Lục Kim An sẽ mở sách chắn những tia nắng len lỏi qua khe rèm cho cô ta.
Không làm ảnh hưởng đến bất kì ai.
Trong căn phòng tràn đầy ánh nắng, người thiếu nữ say giấc mộng bên cạnh kỵ sĩ si tình của cô ấy.
Cuối cùng, Lục Kim An và Lâm Đường cũng chính thức ở bên nhau.
Những ánh mắt hóng hớt của các bạn cùng lớp đều vô thức mà xúm lại quanh tôi.
Nhưng tôi không quan tâm, bản thân còn đang bận ôn thi cuối kỳ.
Điểm số của tôi tiến bộ thần tốc, không chỉ vì sự quyết tâm mà còn do ảnh hưởng từ sự rèn luyện nghiêm khắc trong thế giới của người lớn ở kiếp trước.
Lúc chủ nhiệm lớp bất ngờ thông báo với mọi người rằng tôi đã lọt vào top 30, Lục Kim An, người đang chìm đắm trong tình yêu với Lâm Đường mới kinh ngạc nhìn tôi.
Cuối cùng hắn cũng phát hiện mái tóc suôn dài ngang eo của tôi đã biến thành tóc ngắn chạm vai, mà chiếc vòng tay đính hạt cườm hắn tặng tôi vào sinh nhật năm mười lăm tuổi cũng không còn nữa.
11
Sau giờ học, Lục Kim An do dự một chút, hiếm khi không đi cùng Lâm Đường mà gọi tôi lại.
“Dao Dao, vòng tay của cậu đâu?”
Hắn chỉ vào cổ tay trống trơn của tôi.
Kiếp trước Lục Kim An từng giữ gìn quà tặng của Lâm Đường suốt mười năm, tôi cũng giữ chiếc vòng hắn tặng năm mười lăm tuổi, đeo trên tay mười ba năm trời.
“Vứt rồi.” Tôi đã ném nó vào thùng rác ngay ngày đầu tiên tái sinh.
Lục Kim An hít sâu một hơi, nhanh chóng tiếp nhận sự thật này:
“Tớ biết tớ và Lâm Đường ở bên nhau khiến cậu không vui, nhưng tớ mong hai cậu không vì vậy mà xích mích với nhau.”
“Dù sao sau này em ấy cũng xem như là chị dâu của cậu.”
Tôi cười khinh bỉ, tôi chịu đủ đau khổ đi theo Lục Kim An suốt năm năm trời mới được như mong muốn, vậy mà Lâm Đường chẳng cần làm gì cũng khiến hắn xem trọng.
Hắn không nhận ra sự khác lạ của tôi, vẫn tiếp tục: “Tớ biết cậu tức giận và trốn tránh tớ vì tớ chỉ coi cậu như em gái.”
“Nhưng.” Hắn hít một hơi thật sâu, như thể chưa đủ tự tin, “Chuyện tình cảm không thể ép buộc, sau này chúng ta vẫn sẽ là người thân của nhau.”
Lục Kim An cố gắng dỗ dành, nói tôi nên ngừng giận dỗi và chấm dứt việc chiến tranh lạnh với hắn.
“Lâu lắm rồi tớ chưa được đi ăn chung với cậu.”
“Ừ.” Tôi đáp.
Hai mắt hắn sáng lên, dường như cảm thấy hai chúng tôi có hi vọng hòa hoãn: “Dì nấu cơm rất ngon, vậy mai…”
“Chát.”
Tôi giơ tay tát thẳng vào mặt Lục Kim An, tiếng bạt tai vang dội.
Lục Kim An quay đầu, sau đó chậm rãi nhìn tôi.
Trông thấy mắt tôi rưng rưng, hắn cũng giật mình.
Tôi gằn từng chữ: “Lục Kim An, con mẹ nó cậu đúng là thằng khốn nạn.”
12
Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến gần, áp lực càng ngày càng tăng, tôi căng thẳng đến mức tóc rụng như lá mùa thu rơi.
Để giúp cả lớp thư giãn, chủ nhiệm đưa chúng tôi đến ngọn núi gần đó để dã ngoại, coi như cùng nhau tham gia hoạt động lớp lần cuối trước khi thi đại học.
Tôi tình cờ được phân vào cùng nhóm với Lâm Đường, thấy bên cạnh dần ít người, cô ta bắt đầu đến gần tôi.
Cô ả cất giọng đầy nham hiểm: “Giang Thiên Dao, hôm đó tôi thấy Lục Kim An đi tìm cậu sau giờ học.”
Lâm Đường ghé sát vào tai tôi: “Cậu có thích Lục Kim An thì sao nào, giờ hắn là của tôi.”
Tôi không quan tâm, thậm chí còn chả thèm ngước lên nhìn cô ta.
“Cậu biết tại sao tôi lại đột nhiên chuyển đến Bắc Lâm không?”
Thấy tôi không phản ứng, Lâm Đường lại nói tiếp.
“Bởi vì tôi từng bắt gặp cậu và Lục Kim An đi cùng nhau vào hiệu sách mua sách ôn tập, ánh mắt dịu dàng chỉ chứa một mình cậu của hắn khiến tôi rất chướng mắt.”
Lâm Đường nở nụ cười đắc ý, dáng vẻ như người chiến thắng: “Nhà có điều kiện, ngoại hình lại xinh đẹp, nhưng sao chuyện tình cảm lại chẳng đến đâu thế nhỉ?”
Cô ả lộ rõ vẻ hả hê, trong mắt đầy sự xảo quyệt.
Tôi biết nhà của Lâm Đường chỉ ở mức trung bình, nhưng không ngờ cô ta vẫn luôn ghen tị với tôi, thậm chí còn sinh ra tính cách lệch lạc như vậy.
Tôi hỏi cô ta một câu mà bản thân luôn thắc mắc bấy lâu: “Cậu thực sự thích Lục Kim An sao?”
Lâm Đường mỉm cười, giễu cợt nói: “Chơi đùa vui vẻ chút thôi, đằng nào hắn cũng chẳng có gì ngoài cậu. Thế là tôi chỉ mới bắt chước cậu có một xíu hắn đã ngu ngốc cắn câu, còn không hiểu mình thích cậu nữa. Cơ mà cô cũng ngu ngốc chả kém gì hắn. ”
Đúng, tôi ngu ngốc, tôi lấy tấm chân thành ra đối đãi với thế giới, trao đi cả trái tim để đổi về lại một thân đầy thương tích.
13
Nhưng mà nước cờ của Lâm Đường hụt mất một chiêu.
Tôi đã dùng điện thoại trong túi ghi âm lại hết những lời của cô ta, gửi cho Lục Kim An.
Thực sự mong chờ được thấy phản ứng của hắn ta nha.
Lòng tự trọng của tuổi trẻ đôi khi lấn át được cả cảm xúc.
Lục Kim An và Lâm Đường chia tay.
Có người nhìn thấy hắn bóp cổ cô ta ấn lên tường, đôi mắt đỏ ngầu, điên cuồng chất vấn cô ta.
Người mình yêu bị lột ta từng lớp như hành tây trước mặt mình.
Lộ ra một trái tim hư thối.
Cảm giác này không dễ chịu phải không?
Hy vọng hắn cũng có thể cảm nhận được cảm giác của tôi lúc đó.
Còn 30 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.