13
Vỗ tay liền tù tì đến tan học mới được dừng lại, tay tôi muốn trật mẹ khớp luôn rồi.
Ăn cơm tối xong, tôi vội vàng chạy về kí túc xá.
Chờ cho mọi người trong ký túc xá về đông đủ, tôi mới kể lại thông tin nhận được trong toilet.
“Người trong toilet nói có tin được không đấy?” Tiêu Trạch hỏi.
“Anh Cố vừa nói không phải sao, trong phòng tự học có người nói hội học sinh sẽ triển khai một đợt tấn công vô điều kiện vào những ngày cuối.” Hoàng Bàng nói.
“Người trong phòng tự học nói thì tin được sao? Quy tắc đã như vậy rồi, đừng có tin tưởng ai cả.”
“Tiêu Trạch, vậy ý của mày là?”
“Tao hoàn toàn tuân thủ quy tắc. Tao không tin thông tin trong toilet.”
Cả phòng đột nhiên lâm vào im lặng
Tôn Hoa Văn mở miệng: “Tao tôn trọng ý kiến của mỗi người, nhưng mà tao về phe Cố Đường.”
Vì thế ký túc xá chúng tôi chia thành hai phe, phe đầu tiên là phe hoàn toàn tuân thủ quy tắc, phe còn lại là phe trung lập không hoàn toàn tuân thủ quy tắc.
“Phe hoàn toàn không tuân thủ quy tắc thì gọi là phe gì?” Chu Nghị Cường đột nhiên hỏi một câu.
“Quần què, bớt nói mấy cái tào lao lại” Đào Nhiên mắng Chu Nghị Cường một câu.
Phe trung lập: Tôi, Tôn Hoa Văn, Chu Nghị Cường.
Phe quy tắc: Tiêu Trạch, Đào Nhiên và Hoàng Bàng.
Sau đó, phe trung lập ngồi một bên, phe quy tắc ngồi một bên, hai phe nước sông không phạm nước giếng.
Tôi nhắc lại thông tin một lần nữa.
【1, 2, 3, 4, 6, 7. Một con số đã chạy trốn. 】
“Nếu như đúng thì con số đã chạy trốn là con số 5” Tôn Hoa Văn nói.
“Số 5 chạy trốn thì sao?” Chu Nghị Cường hỏi.
“Tính cả 5 thì tổng cộng có 7 con số. Trong quy tắc nói là chúng ta phải ở trường hết 7 ngày, mà thông tin trong toilet lại bảo chúng ta không được ở đây tới ngày thứ 7, vậy có nghĩa là trước khi hết bảy ngày, chúng ta phải tìm được cơ hội để chạy trốn.”
Tôi đột nhiên hiểu ra: “Con số chạy trốn là con số 5.”
“Sau đó thì sao?” Đường truyền của Chu Nghị Cường vẫn còn tắc nghẽn.
“Hôm nay là ngày thứ ba…… vậy cơ hội chạy trốn là ngày thứ 5 liệu có đúng không?”
Lúc này Đào Nhiên đến bên cạnh chúng tôi nói: “Cho mình chơi cùng nha?”
“Không phải mày bên phe quy tắc à?” Chu Nghị Cường hỏi.
“Bây giờ tao muốn đổi nơi công tác.”
“Mày là kẻ phản bội?”
Cứ như vậy, Đào Nhiên phản bội phe quy tắc, gia nhập vào phe trung lập.
“Đù má! Đù má! Đù má!” Chu Nghị Cường đột nhiên thốt ra một tràng âm thanh.
Giờ phút này tôi là người hiểu tâm trạng của Chu Nghị Cường nhất, bởi vì hai chữ này hôm qua tôi đã thốt ra rất nhiều lần.
“Làm sao vậy?” Hoàng Bàng hỏi.
“Cửa không đóng được nữa.”
“Cái gì?!” Chúng tôi la lên.
“Không phải tao làm hư đâu, lúc tao đi ngang qua nó đã như này rồi!” Chu Nghị Cường vội vàng giải thích.
“Để tao đi tìm quản lý ký túc xá.” Nói xong, Tôn Hoa Văn ra cửa.
【 Nếu có thắc mắc trong ký túc xá vui lòng liên hệ với quản lý ký túc xá 】
Một lát sau, Tôn Hoa Văn quay lại.
“Quản lý ký túc xá nói là, nếu cửa hỏng thì đến phòng ký túc xá màu trắng ở nhờ một đêm, ngày mai sẽ có người đến sửa cửa.”
Phòng ký túc xá màu trắng chắc là phòng ký túc xá đã bị tiêu diệt hết.
Tôi bỗng nhớ tới Trương Tam……
May là phòng ký túc xá đã bị tiêu diệt còn rất nhiều, chúng tôi không phải chọn ký túc xá của Trương Tam.
Trương Tam à, nghiệt duyên của chúng ta cắt đứt tại đây đi!
“Đừng có quên quy tắc trong phòng ký túc xá đã bị tiêu diệt đấy.” Tôn Hoa Văn nhắc nhở chúng tôi.
【 Trong phòng ký túc xá đã bị tiêu diệt hết, không được ăn thức ăn bên trong, cũng không được nói chuyện với người bên trong. 】
Sau vài phút ổn định tâm lý, chúng tôi gõ cửa phòng ký túc xá màu trắng.
“Chào mừng, chào mừng!”
Sáu người bên chào đón chúng tôi vô cùng nồng nhiệt mà không cần hỏi xem tại sao chúng tôi đến.
Mấy đứa tôi không đứa nào nói gì, chỉ đi vào.
“Khát nước không, uống miếng nước đi nè.” Có một người đưa cho tôi một ly nước màu đỏ không rõ là nước gì.
Nhìn là biết không thể uống rồi còn gì?
Tôi lắc đầu.
Bây giờ người tôi lo lắng nhất là Chu Nghị Cường, nó là đứa nói nhiều nhất, còn không được thông minh cho lắm nữa……
Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì đấy.
Cho đến khi nhìn thấy Chu Nghị Cường, tôi mới biết là mình nghĩ nhiều.
Không biết từ khi nào, Chu Nghị Cường đã dùng một miếng băng keo trong suốt dán chặt miệng nó lại.
Không chỉ không ăn được, mà còn không nói được luôn cơ.
Hai từ thôi: Trâu bò.
Không ngờ người thông minh nhất ở đây lại là Chu Nghị Cường
14
Tới thời gian kiểm tra phòng, cửa phòng ký túc xá màu trắng mà chúng tôi ở không bị gõ.
【 Người kiểm tra phòng không kiểm tra phòng ký túc xá màu trắng. 】
Loáng thoáng còn nghe thấy tiếng quỷ ẩn nấp trong phòng ký túc xá mở cửa cho người kiểm tra phòng.
Ở một đêm trong phòng ký túc xá màu trắng vẫn còn tốt chán, chỉ cần không ăn không nói gì là được.
Đến khoảng nửa đêm, tôi bỗng nghe có ai đó nói chuyện với tôi.
“Ê ngủ rồi à?”
Tôi mơ mơ màng màng vừa mới định trả lời thì giật mình.
Không được nói chuyện với người trong ký túc xá màu trắng!
Trong bóng tối tôi lờ mờ nhìn thấy một người đang ngồi xổm trước giường của Đào Nhiên, hỏi Đào Nhiên đã ngủ hay chưa.
Tên ngốc Đào Nhiên kia chắc chắn sẽ trả lời!
Vì thế trước khi Đào Nhiên kịp trả lời, tôi nhanh miệng hỏi nó một câu: “Đào Nhiên, có phải mày yêu thầm tao ba năm rồi không?”
“Ừ.” Đào Nhiên trả lời.
Bây giờ, Đào Nhiên đang nói chuyện với tôi.
Bóng đen ngồi xổm bên cạnh Đào Nhiên trừng mắt liếc tôi một cái.
Tôi không dám ngủ tiếp, thức nốt nửa đêm còn lại.
Hôm nay là ngày thứ tư.
Phe trung lập của chúng tôi có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, chính là làm rõ ràng lúc nào của ngày thứ năm là có thể rời khỏi trường.
Thời gian còn lại không còn nhiều, nếu chúng tôi không thể nắm bắt được ngày cuối cùng này, toàn quân phe trung lập của chúng tôi sẽ bị diệt.
Tôi đến toilet tìm thêm thông tin, Tôn Hoa Văn đến phòng tự học.
Trước đây tôi đã từng tìm được thông tin ở toilet, coi như là quen thuộc.
Đầu óc Tôn Hoa Văn thông minh, đến phòng tự học sẽ không dễ bị lừa.
“Còn bọn tao, bọn tao thì sao?” Chu Nghị Cường và Đào Nhiên chớp chớp mắt nhìn Tôn Hoa Văn.
“Hai đứa mày đến thư viện trốn đi, bảo đảm cho bản thân an toàn là được.”
“Cái gì? Mày không sắp xếp nhiệm vụ cho tao, có phải là mày xem thường tao không?!” Chu Nghị Cường chỉ vào mũi Tôn Hoa Văn, nói, “Tao nói cho mày biết, tao thích sự xem thường này của mày!”
Cứ như vậy, chúng tôi ai bận việc người đấy.
Từ sau khi ký túc xá chúng tôi chia thành hai phe, rõ ràng giao tiếp giữa chúng tôi ít đi hẳn.
Nhưng mà không có cách nào nữa rồi.
Dù sao, đạo bất đồng không thể hợp tác.
Tôi có cảm giác Hoàng Bàng cũng muốn gia nhập phe trung lập của chúng tôi, nhưng không biết có phải là ngại không dám nói hay không mà từ đầu đến cuối không hề đề cập với chúng tôi.
Thật ra, cậu ta nên dũng cảm hơn nữa, có đôi khi, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Mà tôi cũng không chủ động mời cậu ta gia nhập với chúng tôi, bởi vì tôi cũng không biết đường tôi đi có đúng hay không.
Cuộc đời của mình là do chính mình chọn.
Nếu tôi sai, tôi sẽ không hối hận.
Tôi cũng hy vọng cậu ấy cũng sẽ không hối hận.
Vừa đến thư viện là tôi vào toilet luôn.
Đợi trong toilet nửa tiếng cũng không ai nói chuyện với tôi.
Người đâu rồi? Nói chuyện đi chứ? Công việc bận rộn như vậy sao?
Tôi lên toilet của tầng khác, nhưng đợi nửa giờ nữa cũng không ai thèm lên tiếng cậu nào.
Tôi mất mát trở lại chỗ ngồi đối diện với Đào Nhiên và Chu Nghị Cường.
Chu Nghị Cường nở một nụ cười ranh mãnh với tôi.
Cậu ta thậm chí còn vặn vẹo trên ghế nữa.
Ăn gì mà vui vẻ vậy?
Sau khi tôi ngồi xuống, Chu Nghị Cường nhắn cho tôi một tin: Tao lấy được thông tin rồi.
Tôi: Lấy được rồi sao!
Trách không được vui vẻ tới vậy, thì ra là lập được công nên muốn tranh công đây mà.
Tôn Hoa Văn thêm tôi vào một group mới, tên là: Phe trung lập.
Tôi hỏi Chu Nghị Cường làm cách nào có được thông tin.
Chu Nghị Cường: Có người hỏi mượn giấy của tao, tao đem hết giấy trong bịch đưa cho hắn luôn, sau đó hắn trả lại cho tao, tao mở ra thì thấy trên mỗi một tờ giấy đều có chữ viết.
Tôi: Trong suốt quá trình mày không nói chuyện với người ta đấy chứ?
Chu Nghị Cường: Người ta mượn giấy của tao thì cần nói cái gì? Không lẽ nói là không cho mượn à? Tao đâu có keo kiệt như vậy?
Tôn Hoa Văn: Thông tin gì vậy?
【 Bạn có thể đi ngắm trăng vào lúc 4 giờ sáng, nếu may mắn, bầy sói sẽ thả lỏng cảnh giác. 】
【 Ngày xửa ngày xưa có ba người anh em, người anh ở giữa ch.ết, người anh bên cạnh cười ha hả. Người anh ở giữa thấy vậy thì không vui, đâm ch.ết người anh bên cạnh, người còn lại đã chạy mất. 】
【 Bầy sói rất mẫn cảm với thức ăn của người, có lẽ bạn sẽ có cách……】
Đào Nhiên: Cách gì?
Chu Nghị Cường: Không biết, trên giấy không có viết.
Tôi: Mày cho người ta cả một bao giấy mà chỉ nhận lại được có ba dòng này thôi á? Mai gặp loại gian thương gì vậy?
Chu Nghị Cường: Hay là tao dùng bớt rồi nhỉ?
Tôn Hoa Văn: Hôm nay bọn mày có ăn sáng không?
Chu Nghị Cường: Mày hỏi cái này làm gì?
Tôn Hoa Văn: Hôm nay tụi mày không được phép ăn cơm nữa.
Chu Nghị Cường phản bác đầu tiên: Tại sao? Không ăn cơm tao sẽ ch.ết mất.
Tôn Hoa Văn: Bầy sói chắc chắn là chỉ thứ gì đó nguy hiểm, và bầy sói rất mẫn cảm với mùi đồ ăn của chúng ta. Nếu đã không có cách nào đối phó với chúng thì không ăn là được.
Tôi: Đỉnh của chóp.
Đại ca Tôn không hổ là đại ca.
Mấy thứ này sau này cứ giao cho đại ca Tôn.