17
Hôm nay là ngày thứ năm.
Rạng sáng bốn giờ.
Ánh trăng sáng, rất sáng.
Tôi không xác định nổi ánh trăng này là ánh sáng hy vọng hay là ánh sáng của thiêu thân lao đầu vào lửa, chờ chúng tôi tự s.át.
Không hối hận.
Tôi tự nói với bản thân.
Bọn Tôn Hoa Văn cũng tỉnh rồi.
Ngoại trừ điện thoại, chúng tôi không mang theo bất cứ thứ gì.
“Tao mở cửa đây, tụi mày tranh thủ thời gian ổn định tâm lý đi” Tôi nhỏ giọng nói.
Tôi lặng lẽ mở cửa ra.
Không có gì bên ngoài cả.
Sau khi chúng tôi bước ra hết, cửa đóng lại một lần nữa
Một khắc này, chúng tôi cùng với Tiêu Trạch và Hoàng Bàng không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Lúc chúng tôi rời khỏi ký túc xá, sân trường vô cùng yên tĩnh.
Khác với những ngày trước, đây là yên tĩnh chứ không phải tĩnh mịch khiến người ta hít thở không thông, yên tĩnh này khiến tôi cảm thấy dễ chịu.
Đi rồi.
Sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Chúng ta hướng đến cổng trường mà đi.
Cổng trường vẫn đang rộng mở.
“Ai đi trước đây?” Chu Nghị Cường hỏi.
“Cùng nhau đi đi, cửa ký túc xá cũng đóng rồi, có về cũng không về được.” Đào Nhiên nói.
Vì thế bốn đứa chúng tôi đứng song song ở trước cổng.
“Tao đếm một hai ba, cùng nhau bước chân phải nhé!” Tôi nói.
“Tao quen bước chân trái cơ.” Chu Nghị Cường giơ tay.
“Quần què, mày lắm chuyện quá đấy, vậy thì bước chân trái đi”
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
Chúng tôi ra ngoài rồi!
Không chỉ bước chân trái không sao, mà bước chân phải cũng không sao!
“Đi thôi, đi đến trạm xe buýt!” Tôn Hoa Văn cười nói.
Tới trạm xe bus, tâm trạng của chúng tôi bỗng trùng xuống.
Ở trạm có ba chiếc xe lận.
Xe bus số 16, 17 và 18.
“Mười bảy chắc chắn không thể lên rồi” tôi nói, “Chỉ còn lại hai chiếc thôi.”
Chu Nghị Cường không chờ nổi, nói: “Vậy còn chờ cái gì nữa? Cứ chọn cái nào thuận mắt thì lên thôi”
“Từ đã” Tôn Hoa Văn ngăn Chu Nghị Cường lại, “Tao biết rồi.”
“Biết cái gì?”
“16 và 18, chỉ có một chiếc là đúng thôi, chọn sai xe bus cũng sẽ ch.ết”
【 Ngày xửa ngày xưa có ba người anh em, người anh ở giữa ch.ết, người anh bên cạnh cười ha hả. Người anh ở giữa thấy vậy thì không vui, đâm ch.ết người anh bên cạnh, người còn lại đã chạy mất. 】
“Xe bus số 17 là người anh ở giữa à?!” Tôi hỏi Tôn Hoa Văn.
“Chắc là vậy.”
“Vậy bây giờ chúng ta chọn chiếc nào đây?”
“Thông tin không đủ, tao cũng không biết nữa.”
Chu Nghị Cường hối hận nói: “Biết vậy tao vào thêm mấy cái toilet nữa.”
“Vô dụng thôi, một ngày tao đi tới 18 cái toilet cũng không nghe ngóng được thêm gì nữa, chúng ta đi được đến đây đã là hay lắm rồi.”
Tôn Hoa Văn gật đầu: “Cố Đường nói không sai, bây giờ chỉ xem vận mệnh của chúng ta thôi. Tao chọn số 16.”
Tôn Hoa Văn và Đào Nhiên chọn xe bus số 16, tôi và Chu Nghị Cường chọn chiếc 18.
Tôi cười khổ: “Như vậy cũng tốt, ít nhất trong chúng ta có hai đứa sống sót”
“Cũng chưa chắc, lỡ mà người trong toilet gạt chúng ta thì toàn quân đều bị diệt” Đào Nhiên cười nói.
“Đm, cái mồm mày xui lắm. Đào Nhiên nếu mày may mắn sống sót thì xin hãy tôn trọng hàm răng của mình. Nếu không sớm hay muộn gì cũng sẽ có người đấm chít mày.” Chu Nghị Cường giỡn, đạp cho Đào Nhiên một cái.
“Thôi thôi thôi, có khi cả đám tụi mình đều sống sót thì sao, dù sao mày cũng nói là thông tin về ba anh em chỉ để lung lay lựa chọn của chúng ta còn gì.”
Cứ như vậy, chúng tôi chia nhau lên xe bus.
Rạng sáng 5 giờ, xe bus khởi động.
Tôn Hoa Văn nhắn một tin trong group phe trung lập: Ngủ một giấc đi, ngủ rồi, mặc kệ sống chết, thoải mái đi.
Tôi: Được, bảo trọng.
Đào Nhiên: Bảo trọng.
Chu Nghị Cường: Bảo trọng.
18
Tôi bị đè cho tỉnh lại.
Tôi mở mắt ra, thấy Chu Nghị Cường đang gục vào vai tôi ngủ.
Chúng tôi sống sót rồi!
“Chu Nghị Cường! Chúng ta sống sót rồi!” Tôi đánh thức Chu Nghị Cường.
“Đù má! Thật sự! Đù má! Đù má! Đù má!” Chu Nghị Cường rống to vài tiếng.
Bây giờ chúng tôi đang ngồi ở trạm giao thông công cộng gần một trường học, xung quanh chúng tôi là người đang đợi xe bus, ai cũng nhìn chúng tôi như nhìn kẻ điên.
Chúng tôi không quan tâm.
Phấn khích xong, tôi bỗng nhớ tới Tôn Hoa Văn và Đào Nhiên……
Và Tiêu Trạch, Hoàng Bàng nữa……
“Anh Tôn……” Tôi mới nói được hai chữ đã nghẹn ngào.
Là Tôn Hoa Văn đưa chúng tôi ra ngoài, nhưng chính cậu ấy lại không thể ra được.
Chu Nghị Cường cũng lau nước mắt: “Đến trường xem thử coi, biết đâu bọn họ về rồi thì sao.”
Khi chúng tôi đến trường, một mảnh đất hoang vu vắng tanh.
Tôi sốt ruột túm lấy một người qua đường, hỏi: “Trường học ở đây đi đâu rồi?!”
Người qua đường nghi ngờ nhìn tôi một cái: “Ở đây làm gì có trường học nào?”
“Con mẹ nó, vậy chúng tôi bị đưa đến nơi nào rồi?!” Chu Nghị Cường hét lớn một tiếng.
“Thành phố B chứ còn đâu nữa? Không thể hiểu được.” Người qua đường mắng chúng tôi một câu liền rời đi.
Thành phố B?
Đúng rồi.
Tất cả đều bình thường.
Ngoại trừ trường học của chúng tôi.
Điện thoại vang lên.
Là mẹ tôi gọi tới.
“Mày ch.ết đi đâu đấy? Gọi điện cũng không nghe! Giáo viên hướng dẫn gọi cho tao bảo hôm qua mày không về ký túc xá, mày còn muốn đi học nữa không? Còn thằng bé tên Chu Nghị Cường nữa, hai đứa đi với nhau phải không? Hai đứa mày ch.ết ở đâu rồi?”
“Trường? Trường con ở đâu cơ?”
“Hôm qua uống bao nhiêu vậy hả? Tự bắt xe về đại học K cho tao!” Mẹ tôi tức giận cúp điện thoại
Đại học K?
“Tụi mình học đại học K à?” Tôi hỏi Chu Nghị Cường.
“Chắc…… Chắc vậy chăng……”
Chúng tôi bắt một chiếc taxi tới đại học K.
Vẫn là sân trường quen thuộc, nhưng mà người bên trong ai cũng xa lạ
Chúng tôi về ký túc xá, trong ký túc xá cũng có bốn người bạn cùng phòng.
Nhưng mà không phải là Tiêu Trạch, Tôn Hoa Văn, Hoàng Bàng và Đào Nhiên.
“Tôn Hoa Văn với Đào Nhiên đâu rồi?” Chu Nghị Cường hỏi.
“Hả?” Một người trong đó trả lời, “Tôn gì? Đào Nhiên gì? Ai vậy?”
Một người bạn cùng phòng khác đi tới hỏi tôi: “Anh Đường, anh đưa anh Chu đây đi đâu vậy? Còn cả đêm không về nữa, tưởng hai đứa mày mất tích luôn rồi chứ.”
“Còn nữa, không có ý tứ gì hết, lần sau nhớ mang theo em nữa đấy.”
Chu Nghị Cường liếc mắt nhìn tôi một cái rồi hỏi: “Hình như bọn họ rất quen thuộc với chúng ta thì phải?”
“Ừ, đừng hỏi, cũng đừng nhiều lời.” Tôi trả lời.
Không muốn bị nghĩ là kẻ điên, thì phải tuân thủ theo quy tắc mới.
Trong đầu tôi bỗng vang lên một câu.
【 Hòa nhập với mọi người và đừng kể cho bất kỳ ai về chuyện này. 】
( Hoàn )