1
Bởi vì kéo ghế của bạn thân khiến cô ấy ngã nặng đến mức nứt đốt xương cụt, mà đến ch ế t cũng không chịu ăn năn hối cải, tôi bị giáo viên trong trường cho là có vấn đề về tâm lý.
Tôi bị lôi đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán tôi mắc chứng rối loạn nhân cách ái kỷ.
Tự cho mình là trung tâm, thiếu sự đồng cảm.
Tôi nhổ bã kẹo cao su trong miệng ra, hình tượng dịu dàng ngoan ngoãn được xây dựng trong trường lập tức tan vỡ. Tôi nở nụ cười xảo trá với bác sĩ và giáo viên: “Thì sao nào?”
2
Cả trường xôn xao bàn tán, tôi không thể tiếp tục ở lại nên chuyển tới trường trung học Bắc Lâm.
Bởi vì tôi để mắt đến Giang Thiên Dao và Lục Kim An.
Lần đầu nhìn thấy họ trong hiệu sách, đập vào mắt là Giang Thiên Dao từ nhỏ đã ngập thìa vàng, đứng trước mặt là Lục Kim An, tình yêu chói lọi không thể che giấu được trong đôi mắt của thiếu nữ.
Mà đôi mắt Lục Kim An luôn dõi theo cô ấy, không rảnh bận tâm đến người khác.
Thân thiết như một cặp song sinh vậy.
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Giang Thiên Dao, trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác khó chịu.
Tôi quyết định, tuyệt đối sẽ không để cho cuộc sống của cô ta được hoàn mỹ như vậy nữa.
3
Tôi phát hiện Giang Thiên Dao đã thay đổi.
Tôi không thấy được bộ dạng đau khổ của cô ta.
Giang Thiên Dao cắt phăng đi mái tóc dài của mình, vứt bỏ mọi thứ liên quan đến Lục Kim An.
Không còn úp mặt xuống bàn ngủ gật trong lớp nữa, mà ngày nào cũng dậy sớm chăm chỉ học tập, thậm chí một ánh mắt cũng không thèm nhìn Lục Kim An.
Còn Lục Kim An thì bắt đầu mất tập trung, luôn tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Mất đi sự trợ giúp của Giang Thiên Dao, hắn không còn cách nào khác ngoài việc đi dạy thêm để kiếm tiền, nhưng thù lao đều ít hơn rất nhiều so với số tiền Giang Thiên Dao trả cho hắn.
Hắn ta phàn nàn: “Sao cậu ấy lại không hiểu chuyện như thế?”
Lục Kim An xoa tóc tôi, giống như hắn đã từng làm với Giang Thiên Dao trước đây, thở dài: “Nếu cậu ấy mà bằng được một nửa em thì tốt quá.”
Tôi nghiêng đầu áp mặt vào lòng bàn tay hắn như mèo con ngoan ngoãn.
4
Ánh mắt Giang Thiên Dao lạnh lùng, thật sự khác hẳn cô tiểu thư vừa ngang ngược vừa ngây thơ trước đó.
Tôi cố gắng khiêu khích cô ta.
Cô ta vẫn ngồi yên bất động, bình tĩnh nói: “Thích thì cứ việc lấy.”
Giang Thiên Dao gửi ghi âm cuộc trò chuyện của chúng tôi cho Lục Kim An.
Hắn vừa nghe xong thì đẩy tôi vào tường, trông như sắp bóp cổ tôi đến ch ết, trên mặt đầy sự giận dữ và khó tin: “Cô chưa bao giờ thích tôi? Vậy tại sao lại lừa dối tôi!”
Mặt tôi đỏ bừng, thở không ra hơi nhưng vẫn khiêu khích hắn: “Đúng, tôi không phải Giang Thiên Dao, cho nên tôi không có hứng thú với loại phú nhị đại đã phá sản.”
Tôi biết hình tượng của mình trong mắt Lục Kim An đã sụp đổ, biến thành một đống đổ nát lộ ra con người thật.
Hắn ngơ ngác nhìn tôi một lúc lâu, như thể mới gặp tôi lần đầu, cuối cùng tuyệt vọng vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Dao Dao, Dao Dao…”
5
Đến kỳ tuyển sinh đại học, tôi quyết định từ bỏ việc học và gia nhập giới giải trí.
Vì muốn hưởng thụ cảm giác hả hê trước nỗi đau của người khác, tôi bí mật đến thăm Lục Kim An.
Hắn ta bây giờ đã hồn xiêu phách lạc, cả người gầy gò đến đáng sợ.
Lục Kim An ôm ảnh Giang Thiên Dao vừa khóc vừa cười.
Khóc xong lại ôm chai rượu lăn ra ngủ, chuyện hắn nằm lăn lóc bên đường đã trở thành chuyện rất bình thường.
Sau đó tôi lại gặp được Lục Kim An ở bệnh viện.
Y tá đi ngang qua tôi lắc đầu nói với những người khác: “Haizz, tên kia đã nhập viện lần thứ ba trong năm nay vì sử dụng quá nhiều rượu bia rồi, trông có vẻ không muốn sống lắm.”
Tôi giẫm gót giày, giả làm người thân của Lục Kim An, bước vào phòng bệnh.
Tôi trịch thượng nhìn hắn từ trên cao, nhưng người trên giường bệnh đã gầy đến mức chỉ còn bộ xương khô.
Lục Kim An mê sảng, hình như nhận nhầm tôi thành Giang Thiên Dao, đưa tay về phía tôi, giọng nói đầy quyến luyến: “Dao Dao, cuối cùng em cũng đến gặp anh…”
Tôi nhếch môi, cúi xuống nói với Lục Kim An: “Một Giang Thiên Dao yêu anh say đắm đã không còn nữa rồi, cả đời này cô ta sẽ không bao giờ đến gặp anh nữa.”
Mắt hắn trợn to, ánh sáng trong mắt lập tức tiêu tán, biến thành một mớ đục ngầu và hỗn loạn.
Tôi nhướng mày thở dài, đời này của hắn coi như là tên phế vật rồi.
Tôi cầm lấy áo gió của mình và rời đi.
6
Sự nghiệp của tôi cực kỳ không thuận lợi.
Dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào giành nổi được một tài nguyên tốt.
Tôi cắn môi lo lắng, sự bất an trong lòng lên đến đỉnh điểm, rõ ràng là tôi đã cố gắng rất nhiều để được người ta hứa hẹn cho tài nguyên nhưng rồi vẫn bị cướp mất vào ngay phút cuối.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết đã đắc tội phải nhân vật lớn nào.
Ngành công nghiệp giải trí không ngừng thay đổi, tôi dùng hết tất cả thủ đoạn cũng chỉ đổi lấy được một vai diễn nhỏ không tới hai câu thoại.
Rõ ràng là mọi chuyện không nên như thế này.
Lăn lộn thêm mấy năm nữa, một thông báo từ IP lớn tìm đến cửa nhà tôi, giống như miếng bánh béo bở rơi từ trên trời xuống.
Trong quá trình quay phim, mọi người đều quý trọng một kẻ nghèo túng đến mức suýt phải bỏ nghề như tôi.
Từng tiếng nịnh nọt lấy lòng khiến tôi đắc ý đến lâng lâng.
Sau khi kết thúc người đại diện bí ẩn nói sếp lớn muốn gặp tôi.
Tôi hiểu rõ, chẳng qua chỉ là chuyện đó mà thôi.
Tôi ăn mặc thật quyến rũ, thản nhiên ngồi lên xe.
“Là anh?”
Trong xe, Lục Kim An khoác trên mình bộ vest với vẻ mặt trống rỗng, hắn lặng lẽ ngồi khoanh tay, đôi mắt đen không thấy đáy nhìn chằm chằm vào tôi.
Hắn nhếch khóe miệng, đôi môi mỏng khẽ mở: “Đã lâu không gặp, bạn gái cũ.”
7
Lục Kim An điên rồi, hắn sai người bắt tôi vào biệt thự rồi nhốt lại.
Những sợi xích nặng nề trói chặt tay chân tôi, dây xích nối vào tường, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Đây là phạm pháp!”
Tôi sợ hãi, đối mặt với Lục Kim An thong thả ngồi trên ghế nhung đỏ, tôi chỉ biết rụt cổ liên tục lùi về sau.
Xem ra sức khỏe của Lục Kim An rất kém, hắn chỉ nhìn tôi cười một chút thôi đã ho ra máu, nhưng hắn không chút để ý, chỉ lấy khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng.
Lục Kim An nhướng mày cười với tôi: “Lâm Đường, nếu không nhờ cô thì tôi đã ch ết từ lâu rồi, chỉ cần nghĩ đến cô là tôi lại cố gắng sống, cố gắng bò dậy để đến gặp cô đấy.”
“Tất cả đều là mày bày ra?”
Nghi ngờ bấy lâu nay lập tức có được giải đáp, chẳng trách bao năm qua sự nghiệpcủa tôi vẫn cứ mãi không thuận lợi.
Tôi tức giận đến mức chửi ầm lên: “Là chính mày ngu ngốc, tự làm mình người không ra người quỷ không ra quỷ, tại sao lại trách tao?”
Lục Kim An nghe vậy cũng không tức giận, hắn đứng lên, bàn tay xương xẩu chạm vào cổ tôi, khiến lông tơ trên người tôi không khỏi dựng lên..
Hắn cụp mắt, nói cái gì đó mà tôi không hiểu: “Không phải cô nói kiếp sau muốn làm vợ tôi sao?”
“Như cô mong muốn, bây giờ chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
8
Tôi bị nhốt trong căn biệt thự tối tăm không một tia sáng mặt trời.
Mỗi ngày chỉ được cho một ít bánh mì, cả người không còn chút sức lực nào.
Lục Kim An ngày nào cũng đến kể chuyện cho tôi nghe.
Hắn cầm cuốn nhật ký màu hồng, kể từng chút một.
Chẳng bao lâu sau, tôi đã nghe đến đoạn hắn nói về mối tình thời thơ ấu của mình với Giang Thiên Dao.
Cuốn nhật ký này không nên bị Giang Thiên Dao vứt đi.
Hắn kể lại những chuyện từ khi cả hai còn nhỏ, cho đến cấp hai, cấp ba, khi gia đình hắn phá sản, Giang Thiên Dao vẫn luôn bầu bạn bên cạnh hắn, cho đến khi tôi chuyển đến trường trung học Bắc Lâm.
“Cô biết không? Chủ nợ không tìm được bố tôi nên định kéo tôi đi bán. Chính Dao Dao không màng mình bị đánh mà gọi cho cảnh sát. Lúc tìm thấy tôi, mặt cô ấy đã bị tát đến sưng tấy.”
“Cô ấy yếu ớt như vậy, bị mấy tên kia đánh cũng không khóc, nhưng lại run rẩy chạm vào vết bầm tím trên người tôi, sợ tôi đau nên mới bật khóc.”
Hắn ta bắt đầu kể những câu chuyện mà tôi không hiểu nổi.
“Dao Dao chưa bao giờ làm việc nhà, nhưng sau khi đi theo tôi phải làm đủ việc vặt, những ngón tay mảnh khảnh trở nên thô ráp.”
“Cô ấy cùng Thiên Thiên ra ngoài giúp tôi kiếm cơ hội hợp tác. Có lần cô ấy mệt đến mức ngủ quên trên ghế của công ty, trên người chỉ khoác một tấm áo gió. Tôi sợ Dao Dao cảm lạnh nên gọi cô ấy dậy, mắt cô ấy còn chưa mở đã nói với tôi: [Đừng lo lắng, Vương tổng đã đồng ý hợp tác với chúng ta rồi. Bữa trưa có ngon không anh?]”
Càng nói, hắn càng nghẹn ngào, cuối cùng im bặt.
Tôi nghĩ Lục Kim An lại sắp phát điên rồi.
Tôi nhướng mày nhìn hắn: “Anh yêu cô ta nhiều như vậy, tại sao còn ở bên tôi?”
Lục Kim An ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, giọng trống rỗng: “Tôi không biết, có lẽ là vì tự ti, là vì không thể tiếp nhận lòng tốt của Dao Dao. Luôn cảm thấy cô ấy đang thương hại tôi, cho dù sau này đã thành công cũng vẫn không thoát khỏi cảm giác mặc cảm.”
“Tôi từng nói tôi chỉ coi cô ấy như em gái, sau này lại trách cô ấy kiêu căng ngang ngược, đến lúc đấy tôi vẫn chưa ý thức được mình yêu cô ấy đến nhường nào.”
“Tôi luôn nhớ tới cô, tôi ngu ngốc phụ lòng cô ấy. Tôi đúng là một tên khốn nạn…”
Lục Kim An khom người, bàn tay túm chặt lấy tóc mình, cả người hắn đau khổ đến run rẩy.
Tôi không chịu nổi bộ dạng thâm tình này: “Đúng vậy, mày là thằng khốn nạn, vậy nên mày mau đi ch ết đi.”
Lục Kim An ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng nhìn tôi: “Tôi đương nhiên sẽ ch ết, nhưng cô cũng phải ch ế t cùng tôi.”
9
Lục Kim An giúp đối thủ một mất một còn của tôi trở nên nổi tiếng.
Hắn túm tóc tôi, buộc tôi phải chứng kiến kẻ mình ghét cay ghét đắng tỏa sáng trên màn ảnh rộng, từng bước từ người vô danh trở thành đại minh tinh vạn người hâm mộ.
Nó khiến tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn thì thầm vào tai tôi: “Kiếp trước cô cũng từng thành công như vậy đấy”.
Tôi vẫn không hiểu hắn nói gì.
Lục Kim An tiếp tục thủ thỉ: “Tiếc là đời này cô sẽ chẳng có được gì nữa đâu.”
10
Mỗi tháng Lục Kim An đều sẽ biến mất một ngày, khi trở về thì ngồi trên ghế ngơ ngác cả buổi.
Ngôi nhà trống rỗng chất đầy những món quà chưa gửi, mỗi tháng lại đúng hạn tăng thêm một món.
Tôi không biết mình đã bị nhốt trong biệt thự bao lâu, mỗi ngày mở mắt ra đều không phân biệt được ngày hay đêm, giống như con chuột cống ngày ngày chỉ lăn lộn trong cống ngầm.
11
Lục Kim An lại uống rượu, hắn nhìn điện thoại vừa khóc vừa cười, từ mấy câu hắn lẩm nhẩm trong miệng, tôi nghe được tin Giang Thiên Dao chuẩn bị kết hôn.
Nghe nói chú rể là một người rất tốt, gia thế hiển hách, hiền lành dịu dàng, hai người họ chuẩn bị tổ chức đám cưới hoành tráng ở một khách sạn sáu sao.
Còn Giang Thiên Dao, cô gái lúc trước chỉ biết làm cái đuôi theo sau Lục Kim An, suốt ngày lười biếng ham chơi nay đã tốt nghiệp tiến sĩ và trở thành giáo sư sinh học tại Đại học W.
Họ dự định đi du lịch vòng quanh thế giới để hưởng tuần trăng mật sau đám cưới.
Lục Kim An cười: “Nhìn xem, quả nhiên thoát khỏi tôi, cô ấy sống rất tốt.”
12
Lục Kim An được đưa vào bệnh viện.
Vào ngày cưới của Giang Thiên Dao, hắn nhảy từ sân thượng bệnh viện xuống, t ử v ong tại chỗ.
Cấp dưới của hắn loay hoay hoảng loạn.
Tôi còn chưa kịp ăn mừng đã bị họ thả ra.
Sau khi ra khỏi biệt thự, ánh nắng gắt gao như thiêu đốt làn da tôi, lại thêm lâu ngày không thể đứng dậy khiến cơ bắp của tôi teo lại đến mức không thể đi được.
Tôi chợt thấy mình chẳng có gì cả.
Nhưng ít nhất vẫn còn ngoại hình xinh đẹp.
Tôi lê lết trên đường cái, bắt gặp ánh nhìn ghê tởm từ mọi người.
Một đứa bé đang được mẹ bế chỉ vào tôi và hét lên: “Bà dì này xấu quá!”
Tôi? Bà dì?
Làm sao tôi có thể xấu xí được?
Tôi chạy vội đến tòa nhà pha lê phía trước, nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên kính.
Bẩn thỉu, nhếch nhác, làn da xanh xao, thân người gầy như que củi.
Do suy dinh dưỡng lâu ngày và không được chăm sóc thường xuyên, trên mặt tôi xuất hiện lấm tấm những vết đốm, khóe mắt cũng hằn vài vết nhăn sâu hoắm.
Tôi hốt hoảng nhận ra mình không còn là thiếu nữ tinh thần phấn chấn năm hai mươi tuổi nữa.
Tôi đã mong mỏi được ra ngoài, mong mỏi cái ch ế t của Lục Kim An như thế, nhưng bây giờ hắn ch ế t rồi, tôi có thể làm gì nữa đây?
Tôi nghĩ đến những lời Lục Kim An nói, tựa như lời thì thầm của quỷ dữ vang vọng bên tai tôi: “Cô mất tích nhiều năm như vậy, coi như đã biến mất khỏi xã hội rồi, ai còn nhớ đến cô nữa chứ?”
Tôi ngẩng đầu lên, trông thấy đối thủ một mất một còn được chiếu trên màn hình lớn trong trung tâm thương mại.
Đôi môi đỏ rực của cô ta thật tươi tắn và tự tin.
Giống như tôi ở kiếp trước——
Kiếp trước?
Vô số kí ức nhanh chóng lấp đầy tâm trí tôi.
Kiếp trước tôi là kẻ thắng cuộc, được mọi người tán thưởng, lẽ ra phải được nhà nhà săn đón, dù đắc tội người ta, phải giả ch ế t cũng không lo cơm ăn áo mặc, dành phần đời còn lại của mình trong vinh quang vô tận.
Nhưng bây giờ.
Mọi dũng khí đều đã biến mất.
Tôi dùng hết sức lực lao đầu vào dòng xe.
13
“Có một vụ tai nạn ô tô vừa xảy ra trên đường Ngô Đồng.”
“xxxxx, đã nhận được tín hiệu, xin trả lời.”
…
“11h50 trưa hôm nay, một người phụ nữ áo trắng đã lao vào dòng phương tiện đang qua lại, va chạm với một chiếc ô tô màu đen, t ử v ong tại chỗ”.
“Chi tiết về vụ tai nạn đang được cảnh sát điều tra làm rõ.”
“Bản tin buổi trưa xin kết thúc.”